Những điều này con không được dạy ở trường lớp, nên chính cha mẹ phải dạy con, dặn dò thường xuyên để con biết tự bảo vệ mình.

1. Tôi luôn dặn con mình phải thông báo cho cha mẹ trước khi con rời khỏi nhà, cho dù chỉ là đi qua nhà hàng xóm chơi. Con cần phải thông báo cho cha mẹ biết con sẽ đi đâu, với ai và khoảng bao lâu con về nhà. Khi con còn nhỏ, tôi quy định con được đi chơi đến khi kim dài đồng hồ chỉ đến số mấy là phải về nhà. Đến nay bé 5 tuổi không chỉ biết xin phép đi chơi, đi thưa về chào, mà bé còn ý thức được rằng việc phải xin phép/ thông báo với cha mẹ mỗi khi con đi chơi không chỉ là "nhiệm vụ" của con mà còn để con được an toàn. Mỗi khi cần tìm, cha mẹ cũng không phải tá hỏa vì không biết con ở đâu.

2. Tôi luôn dặn con không bao giờ nói chuyện với người lạ cũng như không bao giờ đi bất cứ đâu với một người nào đó mà con không biết. Có thể việc không muốn con nói chuyện với người lạ là một điều đề phòng hơi thái quá, nhưng hiện tại có rất nhiều người lớn bị lừa khi chỉ đường hay trò chuyện với người lạ nên tôi cho rằng dạy con điều này là không thừa. Dĩ nhiên khi có người lớn bên cạnh thì con có thể thoải mái hơn.

3. Tôi dạy con rằng nếu bất cứ ai chạm vào con theo cách mà làm cho con cảm thấy không thoải mái, thậm chí là khó chịu thì con hãy phản kháng, ngay cả khi đó là người thân/quen. Mặc dù con tôi là bé trai, nhưng tôi nghĩ dạy con điều này là không thừa và cha mẹ có con gái nhất quyết phải quán triệt con mình điều này. Có rất nhiều trường hợp bé gái – kể cả bé trai bị lạm dụng chỉ vì bé không nhận thức được rằng mình đang bị hại và hậu quả của hành vi lạm dùng này vô cùng nguy hiểm cho tương lai của con sau này.

4. Tôi dặn con mình phải la lên hoặc nhờ giúp đỡ nếu con đang bị ai đó cố gắng đưa con đi. Hoặc là lúc đó con hãy chạy nhanh nhất có thể đến chỗ có người lớn (nhất là nơi có công an), hoặc con sẽ phải "chiến đấu" bằng cách la lớn để mọi người xung quanh biết con đang bị kẻ xấu tấn công.

5. Tôi luôn nói cho con hiểu cha mẹ luôn hết lòng yêu con, luôn lắng nghe và giúp đỡ con nếu con cảm thấy bối rối hoặc bản thân con có vấn đề. Cha mẹ và gia đình luôn là nơi chốn bình yên nhất để con tìm đến nếu con có vấn đề.

6. Tôi dạy con nhớ số điện thoại của ba mẹ từ sớm bằng trí nhớ và nét viết non nớt. 4 tuổi, con đã thuộc vanh vách số điện thoại của bố mẹ, có thể dùng các con số để xếp thành số điện thoại của cha mẹ, hoặc có thể "vẽ" số điện thoại của cha mẹ từ khi con chưa biết chữ. Bé cũng biết cách dùng điện thoại khi cần.

7. Tôi khuyến khích con mình chia sẻ chứ không giữ bí mật với cha mẹ. Con tôi sẽ nói với mẹ về những người hoặc những thứ, những vấn đề mà con sợ. Muốn làm được điều này thì cha mẹ phải tôn trọng con, không coi những nỗi sợ của con là vô lý và không dè bỉu nếu con "sợ những thứ không đáng sợ".

8. Tôi dạy con rằng một người xa lạ dù họ có xinh đẹp hay thảo tính cỡ nào thì cũng chỉ là người xa lạ. Con không bao giờ được nhận đồ của người khác mà không được sự đồng ý của cha mẹ; không bao giờ được mở cửa nếu như không phải là cha mẹ gọi cửa.

9. Con cần biết nơi sống của mình, của ít nhất một người họ hàng thân thích. Trong các trường hợp khẩn cấp, con tôi sẽ biết những ai và những nơi nào bé có thể đi đến để nhận được giúp đỡ.

10. Điều này có vẻ hơi "phim ảnh" một chút nhưng con tôi rất thích áp dụng, đó là bé sẽ chỉ đồng ý được người khác đón khi đọc đúng "mật mã" của bé. Chúng tôi có một quy định ngầm là khi có bất cứ ai trừ bố mẹ đến trường đón bé, cần phải đọc đúng mật mã mới có thể đưa bé đi cùng. Con trai tôi rất thích "trò" này và tôi thấy an tâm hơn khi bé biết đây là cách tự ảo vệ mình chứ không chì là một trò vui của trẻ con.